Niềm tin không lý do
Buổi sáng, tôi đi làm bằng một con đường mới. Lâu lâu thay đổi lộ trình cho nó có không khí vậy mà. Tôi ghé xe bán nước bên đường mua một ly cà phê đá. Mua xong thì phát hiện ra trong túi mình chỉ có duy nhất một tờ tiền lớn, có thể mua được 50 ly cà phê. Chấm hết! Không còn một đồng bạc lẻ nào khác nữa.
Mới sáng mà đưa tiền thế này thế nào cũng bị chửi, nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi đành rón rén nói với cô bán nước :"Cô ơi chịu khó thối tờ này giùm con nha!"
À, nhưng tất nhiên là cô không có đủ tiền để thối, mới sáng sớm mà. Chung quanh cũng chẳng có ai để đổi được tiền lẻ, chưa kể giờ này đi đổi tiền bị chửi là cái chắc.
Tôi nghĩ mình sắp bị ăn chửi đầu ngày rồi, ai dè cô bán nước tươi cười nói "Thôi, bữa khác ghé qua đưa cho cô". Ủa, đây là lần đầu tiên tôi đi qua con đường này, ghé cái xe nước nhỏ này; mà sao cô ấy cư xử với tôi cứ như thể tôi hay ghé mua nước lắm?! Tôi nói, vậy thôi con không lấy ly cà phê này đâu.
Cô bán nước lại cười toét, đẩy tôi ra ngoài "Thôi mệt quá, đi giùm cái đi. Bữa nào tiện thì ghé trả tiền cho tui!" Dễ thương không? Tôi còn chưa biết mình có vòng qua con đường này lần nữa không, làm sao cô ấy biết mà tin là như vậy.
Ly cà phê đầu ngày ngon kinh khủng, vì nó được trao đi với một niềm tin không lý do. Cảm động thay khi được thấy việc người ta có thể tin nhau không cần bất cứ một lý do nào. Tôi chắc chắn sẽ phải trở lại con đường này, và lần này thì đã có lý do, chứ không chỉ là vì một sáng hứng lên đi làm bằng con đường mới.
Có lẽ trao đi một tình yêu cũng như bán thiếu ly cà phê cho một người lạ qua đường vậy. Niềm tin không lý do thường hay được đền đáp xứng đáng. Có ai mà nỡ bỏ đi luôn khi người ta đã hồn nhiên tin mình, không cần mình phải đặt cọc thế chấp gì cả.
Ngay cả người trao đi niềm tin không lý do, có thể ngay từ đầu họ cũng đã chẳng kỳ vọng gì rồi. Nếu nó quay lại thì tốt, không quay lại thì thôi,chuyện mình mình làm, cà phê mình mình cứ bán tiếp. Còn với người trao đi sự kỳ vọng, chao ôi là kinh khủng.
Ngày ngày tháng tháng sẽ chỉ dành để đợi chờ, trông ngóng; buồn sầu sẽ theo đó mà tích tụ lại. Mình từ đó không muốn tin ai nữa, kiên quyết không bán thiếu cà phê cho ai nữa, vì đã một lần bị quỵt, bị tổn thương.
Như thế đó, mình có thể trao đi một niềm tin không lý do, hoặc một sự kỳ vọng. Cơ hội để cái đứa mua thiếu cà phê của mình quay lại là như nhau, nhưng cơ hội để bản thân mình tự cảm nhận sự thanh thản, hạnh phúc thì khác nhau trời vực. Do mình chọn thôi.
Tin vào con người là một chuyện khó khăn, nhưng chỉ bằng cách đó, chúng ta mới có cơ hội để cảm nhận những ngọt ngào của đời sống này.
Chúc gia đình Anphabe có những ngày nghỉ cuối tuần thật an lành, ý nghĩa, đầm ấm và vui vẻ bên gia đình và người thân của mình nhé.
Pages
- Ha Nguyen1373085523
Cũng có lần mình nhận được niềm tin không lý do tương tự như bạn vậy. Trên đường đi làm thấy hoa loa kèn đẹp ghé lại mua mà không có tiền lẻ. Bó hoa có 20k, cô bán hàng cũng lần đầu gặp mà vẫn cho thiếu tiền. Sau đó ngày nào mình cũng đi lại con đường đó để trả tiền mà không gặp cô ấy. Gần 2 tuần sau mới gặp lại cô ấy để trả tiền vì cô ấy đẩy xe đi dạo nên không thường xuyên đứng cố định 1 chỗ vào 1 giờ nhất định.
Cần lắm trên đời này những niềm tin cho đi mà không cần nhận lại.
-
hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTnJWRm4ad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j 1
- hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWeSaZuFneDh
-
More
hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZiVlJmIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmpsapttVm6xtg.. - Xuan Hoa1382501725
Hôm nay lang thang đi đọc một số bài viết trên Anphabe thấy bài này khá hay, rùi mình lại nghĩ, đây là đứng ở cương vị khách hàng, vậy nếu đứng ở cương vị của người chủ, hình thức kinh doanh không còn là quán nước hay gánh hoa nữa, với số tiền lớn hơn thì liệu chúng ta có đủ dũng cảm để trao đi niềm tin này không?
-
hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTnZ2VmYad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
- hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWiabZmFneDh
hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZmdmJeIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmtsa5xlVm6xtg.. - Một người Việt Nam1382513606
Mình nghĩ chẳng phải ai cũng đi làm vì kinh tế ( cụ thể ở đây là bán cafe), nhiều khi đi làm vì vui, vì mục đích tốt đẹp nào đó. Có điều là ở Việt Nam đang ở thời kì chuyển mình nên vẫn còn quá nhiều tàn dư về văn hóa, số người đi làm bất chấp tất cả vì lợi ích bản thân quá nhiều dẫn đến việc con người ở Việt Nam đang mất lòng tin nghiêm trọng vào những cái đẹp đẽ của cuộc sống.
Ở Việt Nam bây giờ vẫn có rất nhiều người giữ gìn được những giá trị tốt đẹp của đạo Phật, hay Nho giáo và loại bỏ đi những cái lạc hậu của những tư tưởng này. Những người đó thực sự là rất hiếm và họ cũng sống lặng lẽ thanh thản mà không bị những thói hư , tật xấu ở thành thị ảnh hưởng hay tư tưởng hưởng thụ do văn hóa Phương Tây truyền vào.
Những người lĩnh hội được điều này thực chất không cứ là phải học cao hiểu rộng, hay là trí thức mới ngộ ra được, có thể lấy cô bán hàng này làm ví dụ.
Từ khi mình chăm tham gia anphabe mình thấy ở trên này thực sự rất nhiều người tài giỏi, có tâm, có tài , tìm thấy nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống mà trong thực tế khó có thể tìm được. Chúc Anphabe sau này sẽ còn phát triển lớn mạnh để làm cuộc sống tốt đẹp hơn.
-
hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTnZ2VnYad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
- hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWiabZ2FneDh
hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZmdmJuIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmxscZpqVm6xtg.. - Luc Pham1382669163
Một buổi tối đẹp trời, trên đường từ Bình Dương về thành phố bằng con đường không thường di qua. Khoảng 9h tối, ở khu vực này đường cũng khá vắng, như mọi ngày, xe hết xăng, ghé trạm đổ >>> chuyện bình thường. Xong móc bóp trả tiền >>> cũng rất bình thường...
Nhưng không! Đổ xăng năm mươi ngàn, móc bóp tìm đi tìm lại chỉ còn đúng bốn ngàn.
- Tiêu rồi (mình thầm nghĩ) chắc là phải bỏ lại chứng minh hay bằng lái xe rồi. Nếu gặp người dữ lại bị chửi te tua... Cuối cùng mình cũng quay sang cô nhân viên. - Cô ơi, cháu thiếu mười ngàn. (rất ngượng và có vẻ lúng túng, Chưa kịp nói cô giữ chứng minh của cháu, mai cháu ghé trả tiền rồi xin lại chứng minh).
Cô cười rất hiền, và nói: - Không sao đâu cháu, mai cô cũng làm ca chiều. Cháu ghé lại trả cũng được.
Mặt mình như được đi thẩm mỹ viện căng da, mắt sáng lên, - cháu cám ơn cô, cháu cám ơn cô...
Một đêm trôi qua thật vui,
----------------------------
Hôm sau đúng như đã hẹn, mình chỉ mong nhanh hết giờ làm để chạy đến cây xăng. Gặp cô để trả mười ngàn. Xịch, xe dừng lại trước cây xăng (mình cố ý để đến gần chỗ cô). - Đổ bao nhiêu cháu. Mình nhanh nhảu đáp: - Cô ơi, cháu là mười ngàn hôm qua. Cả cô và cháu đều rất vui với những nụ cười trên môi.
Vậy đó, chuyện thật nhỏ đúng không!-
hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKTnpSRlIad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
- hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIlWmRaZSFneDh
hZWZmZVnkmydmJiExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHlZqUlJKIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhmdocJtoVm6xtg..