Mơ ước mong manh - Day 14 - 14/04/20
MY 21 DAYS TRANSFORMATION JOURNEY
DAY #14 – 14/04/20 – Mơ ước mong manh
- DAY #11 – 11/04/20 – Lớn lên cùng con
- DAY #12 – 12/04/20 – Be Gritty, Be Grittier
- DAY #13 – 13/04/20 – Quả trứng, Phượng Hoàng, Bươm bướm và Chim ưng
Về nguyên tắc thì chỉ còn 1 hôm nữa thôi là hết “giãn cách xã hội”, nên mình đã có một danh sách những mong muốn giản dị mình sẽ làm ngay khi quy định dãn cách được tháo bỏ. Tuy bây giờ mong ước này đang “mong manh” quá, mình cứ viết ra đây vì mình tin rằng ước mơ nào nếu được viết ra cũng sẽ trở thành hiện thực nhanh chóng hơn . Bạn nào có chung mơ ước với mình thì comment số thứ tự hoặc chia sẻ “ước mơ riêng” của bạn cho mình biết với nhé.
1. “Giải cứu” bộ tóc:
Thế quái nào mà sau mấy năm trung thành với tóc đen “virgin”, mấy tháng trước mình ngựa ngựa nghe theo lời dụ dỗ ngon ngọt của mấy e ở salon “Màu nâu đỏ mật ong này rất hợp với làn da rám nắng của chị, nhuộm vào sẽ sang trẻ hẳn ra đó chị”. Sang trẻ chưa thấy đâu, giờ đầu e hai màu tóc mà chả thấy e nào hiện ra “cứu chị”???.
2. Sơn “móng vuốt”:
Trong nhật ký hôm qua mình tự nhận làm “con chim ưng thay móng vuốt để chuẩn bị tái sinh”, e Katier Katier đã đưa ra môt giải pháp rất hay “thay móng làm gì chị, sơn đủ màu vào cho e “. Ý kiến rất hay, sơn màu trứng phục sinh luôn cho nó lên tinh thần “tái sinh” nhá. Ước gì làm được ngay & luôn e nhỉ?
3. Về quê:
Quê nhà mình nằm ở Hồ Thị Kỷ ý. Yêu lắm cảnh đi từ đầu chợ tới cuối chợ gặp bao chị em đon đả “ Thanh ơi, hoa này hôm nay phần Thanh”, “ lá này đẹp hợp với hoa Thanh hay cắm nè”... Hoa thì mình vẫn có thể đặt mua online, nhưng ôi chao là nhớ những gương mặt chất phác và những nụ cười thân thiện ấy. Hẹn sớm gặp nhé, “người nhà quê” nhà e❤️
4. Đi xem phim:
Bạn bè mình cứ trêu rằng rạp phim có gì đặc biệt mà vợ chồng nhà này đều như vắt chanh tuần nào cũng “đóng hụi” cho CGV. Thực ra chả có gì đặc biệt, ngoài cảm giác cầm tay nhau đi lang thang suốt mấy tầng lầu của Cresence mall trò chuyện tứ lung tung, lượn vào hiệu sách coi cọp, rẽ ra mua đồ linh tinh lang tang rồi ghé tiệm Mochi mua đúng 2 cục cho mỗi đứa một viên thôi vì sợ mập (Vì cả nhà cùng mê loại bánh này nên e cún nhà mình được đặt tên là Mochi luôn ấy). Ước gì rạp phim được mở cửa sớm, còn nếu không thì tại sao không có mấy rạp chiếu phim ngoài trời nơi công cộng với những hàng ghế dãn cách. Khi ấy, tuy màn hình chiếu những bộ phim vui nhưng chắc cũng có những khán giả len lén “lau nước mắt”, trong đó có mình, hic hic
5. Mở tiệc ăn mừng:
Niềm vui của người “đầu bếp” như mình là được phục vụ những người yêu ẩm thực. Nên gần như tuần nào nhà mình cũng có những bữa tiệc nhỏ ấm cúng, chỉ 1-2 đôi bạn thôi còn vợ chồng mình người làm chef, người làm sommerlier kiêm phục vụ. “Thủ thuật” nấu ăn ngon của mình là cứ ăn xong 1 món, chef mới đủng đỉnh đứng lên chuẩn bị món kế tiếp, khiến khách “vừa đói vừa thèm” nên món nào cũng khen lấy khen để, câu chuyện vì thế bữa nào cũng rôm rả 3-4 tiếng chả kém gì French fine dining, hehe?
6. “Chích điện”:
Nấu nhiều, ăn nhiều như thế, thì quản lý cân năng là phải cực kỳ cẩn thận. Mình quan niệm là “How you do anything is how you do everything” (Đại ý là đã đặt ra nguyên tắc thì việc nhỏ, việc lớn gì cũng phải áp dụng triệt để”. Mà nguyên tắc của mình cho mọi thứ từ công việc tới đàn hát nấu ăn tả pí lù là phải “chỉn chu và nỗ lực nhất có thể”, nên cân nặng và vóc dáng cũng là một lĩnh vực mình “self-control” rất chặt chẽ. Ngoài việc chạy bộ mỗi sáng và tuần 1-2 buổi trưa tập với e PT quen cả chục năm nay, do gần đây thấy tỷ lệ mỡ “vô thường” quá, mình đã chọn tập thêm 1 môn rất kinh dị mà mình đặt tên là “chích điện”. Nôm na là bạn đứng tập thể dục trong khi có một dòng điện nhẹ kích thích vào các nhóm cơ chính, khiến bạn phải gồng mạnh hơn và vì thế tiêu calo nhiều hơn. Nói thật là môn này rất thách thức, mình đem tới phòng tập bao nhiêu bạn bè “thánh tập” các môn khác mà “thua như ngả rạ”, chỉ có lì đòn cỡ Robin Linh, Quynh Anh Nguyen hay Thao Na mới xơi cái món này nổi. Bạn nào muốn thử, hôm nào phòng gym mở lại mình sẽ dắt theo chơi nhá
7. Never eat alone (đừng bao giờ đi ăn một mình):
Đây là một trong những cuốn sách mình rất yêu thích về Nghệ thuật xây dựng mối quan hệ và được mình áp dụng triệt để trong các buổi trưa còn lại trong tuần khi không đi tập. Mình mời bạn bè, mời nhân viên, mời khách hàng hay rủ “người yêu” đi ăn trưa, vừa khám phá những địa chỉ ẩm thực mới để học hỏi và ủng hộ những “anh tài trong làng nấu nướng”, vừa giúp “những con tim mở ra theo độ cảm động của dạ dày”. Nói thế là biết tại sao mình lại càng phải tập thể dục nhiều rồi đúng không?
8. Xem con diễn kịch:
Laura có một đam mê lớn là diễn kịch, nên giờ nhìn con tập kịch qua
Skype và quay quắt thèm lên sân khấu thấy thương gì đâu. Ngày bé, mình cũng từng rất mê diễn kịch (cả kich nói và kịch câm), thậm chí còn đã có mấy mùa hè đi diễn vai phụ thiếu nhi tại Nhà hát tuổi trẻ mà bị cấm đoán vì ông bà mình cho rằng “xướng ca vô loài, cứ thế thì sau này chỉ có lấy anh bán trống”. Lúc đấy mình lý luận “bán trống thì có sao đâu chứ”, kết quả là sau này mình lấy “anh bán sữa”.???
9. Staycation:
Đây là một practice hâm nóng tình yêu rất hiệu quả mà vợ chồng mình đã thực hiện cả hai chục năm nay. Khi không có nhiều thời gian đi chơi xa, tại sao không dành thời gian 1 ngày thôi tại một địa điểm nào đó dễ thương ngay trong thành phố. Mặc dù mình hay nói vui là “Nếu không đổi được ai nằm trên giường thì hãy đổi cái giường”?, lý do chính là mình rất yêu cảm giác được khám phá thành phố mình đã thân thuộc nhưng theo những cách rất khác, ví dụ dậy thật sớm chạy bộ quanh quận 1, vào chợ Bến Thành như một khách du lịch hay khám phá những chỗ bán đồ cute cute ở q2...Góc nào mà hơi sên sến lãng mạn tí là đều đã có dấu chân mình ở đó .
10. Làm việc hăng say:
Lúc nào thì công việc cũng là “một phần tất yếu trong cuộc sống” của Thanh. Không chỉ là giai đoạn giãn cách này, bất kỳ lúc nào còn được làm việc, có những thứ để tim mình đập nhanh, đầu mình được sáng tạo theo mình là cực kỳ may mắn. Cái hình trong post này là quà tặng của mình cho anh xã cách đây mấy năm, là một cái poster copy theo một bộ phim mà tụi mình rất thích là Silver Lining playbook. Siliver lining, tiếng Anh có nghĩa là “điều tuyệt vời đến từ những tình huống khó khăn”, chính là những thứ mình đang cảm nhận được trong cả công việc và cuộc sống trong giai đoạn giãn cách đầy thách thức này?
Sáng nay khi đi chạy cùng nhau, tình cờ (lại rất tình cờ), ông xã share với mình về 1 điều anh ấy đang rất tâm đắc trong cuốn sách tâm lý đang đọc, mà vô tình lại rất hợp với bài post của mình hôm nay.
“E có biết có một khả năng mà con người ai cũng rất muốn có, nhưng khi có rồi lại thấy cuộc sống cực kỳ buồn tẻ không?”
“Không, là gì vậy?”
“Là khả năng Nhìn Thấy Trước Tương Lai”
Đúng thế, nếu mình biết chắc chắn là khi nào mình có thể thực hiện những mơ ước con con này thì có lẽ cuộc sống chả còn thú vị nữa. Nên hãy cùng nuôi hy vọng nhé??????
(Hồ Chí Minh, chào nhé ngày thứ 14, dẫu sao thì ước mơ số 10 luôn là trong tầm tay)
Xem thêm: |