Mùng 69 Năm Covid “duy nhất” - Day #2 - 02/04/20
MY 21 DAYS TRANSFORMATION JOURNEY
DAY #2 – 02/04/20 - Mùng 69 Năm Covid “duy nhất”
Mình quyết định chuyển cái hành trình Nhật Ký này từ 14 ngày sang 21 ngày. Chẳng phải là mong sẽ được “cách ly xã hội” hết 3 tuần tới đâu, mà vì mình cũng muốn ghi ra những khác biệt giữa giai đoạn Làm Việc Ở Nhà & Đi Làm Lại. Ngoài ra, việc gì làm đủ 21 ngày sẽ tạo thành thói quen & hình thành lối sống mới. Thế nên đây là những gì mình đã trải qua & cảm nhận trong hôm nay nhé
MÌNH ĐÃ TRẢI NGHIỆM GÌ?
- Sáng nay mình dậy sớm hơn thường lệ từ 5.30, chắc do tâm trí vẫn còn lo lắng. Ngồi thiền 30’ và chạy bộ 1.5 tiếng. Khác biệt là trong 2 tháng vừa qua, hoạt động sau ngồi thiền & trước chạy bộ luôn là “điểm tin” xem bao nhiêu case rồi, thế giới đang thế nào..., còn hôm qua với hôm nay mình thẳng tay loại bỏ mục này. Thay vì để tâm trí đầu ngày thêm bấn loạn với những lo lắng, mình chọn TIN vào khả năng hành động của Việt Nam, mình chọn TIN vào việc chính phủ các nước khác đang làm hết sức theo cách riêng của họ, và mình cũng chọn TIN vào cách vũ trụ vận hành để giúp loài người phải tiến hóa theo hướng văn minh hơn. Chả biết có phải vì thế không mà hôm nay mình chạy được 4km và vẫn đi bộ thêm 2km, so với lúc thường chỉ lết 3km là hết sức
- Hôm nay lần đầu trong đời mình biết thế nào là Livestream. Như đã kể, team BEE mỗi ngày đều tập thể dục 15’ đầu giờ, mỗi team phụ trách một hôm và hôm nay là lượt của team CEO. Các team khác hay bật TV để cả công ty cùng tập theo các VDO cute cute trên Youtube còn minh thì toàn đứng làm Instructor luôn, thường là tập Body Balance hoặc Mindfullness. Mà để làm instructor từ xa thì livestream là một trải nghiệm hay mình muốn thử. Cái cảm giác thấy tim bắn chíu chíu từ mấy chục đầu cầu thấy vui lắm ý, nhưng mà mọi người sẽ không thấy VDO “mặc quần đùi” của mình đâu, vì Anphabe sử dụng hệ thống truyền thông nội bộ riêng cực kỳ cool trên platform Workplace nên chỉ người nhà mới thấy ?. Tụi mình cũng dùng kênh này để set up các luồng công việc theo nhiều format khác nhau và rất linh hoạt theo nhu cầu của mỗi team.
- Sau 2 tuần làm quen đủ các thể loại platform WFH từ BlueJean sang Zoom hay Google Hangeout, khả năng chat chit của mình lên vù vù. Mình “bay” nhoay nhoáy giữa các kênh, chưa kể thêm Workchat, Whatapp, Skype và Viber nữa. Chả bù cách đây có mấy tháng thôi, gen X chính hiệu là mình vẫn còn lẩm bẩm “sao mấy bạn trẻ nó ngồi ngay cạnh nhau mà cứ chat hoài , không xoay ra nói chuyện thẳng cho nhanh”. Đúng là “Ta thay đổi khi Đời thay đổi”, hehe?
- Một chuyện chả biết nên vui hay buồn, là chủ tòa nhà chỗ công ty mình thuê đã trả lời cái công văn “thảm thiết xin giảm tiền thuê nhà” của mình bằng một cái công văn còn “thảm thiết hơn”, rằng họ cũng khó khăn lắm lắm, rằng chính phủ chỉ khuyến khích làm việc ở nhà thôi chứ bọn mình đến công ty thì vẫn chả sao, vân vân và mây mây, tóm lại không giảm giá (ngoại trừ giảm 10% cho duy nhất 1 tháng từ đợt “xin xỏ” lần trước). First thought: Có bực một chút, ai lại không theo trend “chung tay chống Covid” chút nào như thế?.Second thought: Thôi thì mình còn gồng gánh được, chứ giảm cho mình chắc giảm cả tòa nhà chắc họ làm không nỗi nên chả kỳ kèo nữa làm gì. Chỉ riêng cái tin là vẫn có người tưới cây trong văn phòng 2 lần / tuần đã là mừng rồi, vì mình yêu cái tổ BEE sáng trưng đầy nắng gió nằm ngay con phố Đông Du “sang chảnh” bậc nhất Sài thành này lắm lắm❤️
- Hôm nay mình cũng có hai trải nghiệm khó quên khác: Một với khách hàng và một với nhân viên. Khách hàng là một công ty cỡ bự, đã ký hợp đồng với mình cũng hơi to to và tụi mình đã làm rồi, đêm qua nhắn tin rằng “E ơi, mình hủy hợp đồng được không vì công ty anh cần cắt giảm chi phí nhiều nhất có thể”. Lúc bình thường chắc mình nhảy dựng lên ý, nhưng chính xác là tối qua mình chỉ mất 10’ để cảm nhận “nỗi đau” này, sau đó mình bắt đầu nghĩ về khách hàng “Hẳn là họ phải khó lắm, hẳn là công ty nhiều người như thế đang xất bất xang bang, cực chẳng đừng mới đề nghị thế này...”. Sáng nay mình gọi cho thư ký & kế toán ngay, vừa để check chính xác tình trạng hợp đồng, vừa để bàn cách xem giúp được khách hàng thế nào trong khả năng có thể. Mình đã gửi cho khách hàng 2 hướng giải quyết hợp tình hợp lý, nhận lại phần thiệt hơn về Anphabe với thực lòng mong mỏi họ sẽ vượt qua con trăng này. Nhanh nhanh nhé anh ơi, chúng ta lại “tiếp tục nắm tay nhau”, ahuhu ?. Chuyện thứ hai là với một nhân viên cũng hơi quan trọng trong một team rất quan trọng. Bạn giỏi, và có nhiều kinh nghiệm. Chỉ có điều bạn khá khó chịu với những kế hoạch và cách làm việc cần thay đổi liên tục như bây giờ, và gần đây thường xuyên thể hiện sự khó chịu ra mặt với leader của bạn. Sau khi gọi điện chia sẻ quan điểm thẳng thắn với bạn tuần trước, tuần này mình để bạn nghỉ luôn (chính xác ra là bạn xin nghỉ và mình đồng ý luôn, không níu giữ mặc dù khoảng trống bạn để lại trong lúc team neo người, vất vả thế này chắc chắn là không nhỏ) . Quyết định này đến trong sự bình tĩnh khó tả so với lúc bình thường của mình, có lẽ nào lại bảo là nhờ Covid?????
MÌNH “NGỘ” RA ĐIỀU GÌ?
- Chạy, hay bất kỳ môn thể thao “một mình”khác là một cuộc đua cực kỳ thú vị và rất phù hợp trong giai đoạn này. Sau hơn 2 tháng tập, bí kịp “chiến thắng bản thân” của mình là: Khi thể xác đầu hàng, tâm trí phải quyết tâm “Cố lên, không được từ bỏ.”. Và khi tâm trí cứ lải nhải “Dừng lại đi, nghỉ mệt đi” thì hãy chuyển sự tập trung xuống đôi chân để mặc kệ tâm trí, cứ guồng chân mà chạy thôi
- Chạy giúp mình ngộ thêm được điều này “Của cải không hẳn là thứ mình sở hữu, mà là thứ mình cảm nhận được và trân quý”. Như cái công viên mình đạp xe ra để chạy mỗi sáng, nó nằm trong cái khu đắt tiền nhất của Phú Mỹ Hưng. Nhưng mình cá là khoảng một chục gương mặt quen thuộc mình gặp hàng ngày thì chả có ai là cư dân của những căn nhà triệu đô rìa công viên đâu, toàn là “khách vãng lai” như mình thôi. Nên nếu đem diện tích cái công viên ấy chia cho một nhúm người, trong đó có mình thì mình đúng là “giàu như tỷ tỷ phú” ý, hihi?
- Lại nói chuyện “khách vãng lai” ở công viên. Một tháng gần đây có một bác Hàn Quốc, không biết từ đâu đến, sáng ra là đi từ đầu đến cuối công viên hát toáng cả lên (kiểu Opera tiếng gì mình chả hiểu nhưng hùng hồn lắm, nghe như là quốc ca). Ai nhìn cũng cười, vì bác hát dở, và cũng hơi hãi nữa vì thời này mà bác thì cứ “miệng há to, nước miếng phun phì phì”. Thế nhưng tự nhiên mấy hôm nay khi thấy bác mình cứ nghĩ “ Liệu mấy người dám thể hiện tình yêu cuộc sống với sự nhiệt thành và vô tư như thế?”. Hạnh phúc đích thực là khi cứ làm điều mình yêu chứ không phải điều người xung quanh nghĩ là đúng.?
- Cảm nhận cuối cùng của ngày hôm nay tiếp tục là về sự QUÊN MÌNH. Quên mình còn là quên bớt đi cái khó khăn của riêng mình để cảm nhận cái khó khăn của người khác. Khi mình nghĩ xem mình có giúp được gì cho người khác hay không, tự nhiên thấy cái khó của mình nó cũng nhẹ lại thì phải. Và khi mình đã chọn sống với giá trị “quên mình”, mình sẽ cố gắng để học hỏi & quyết tâm được ở bên những người cùng chia sẻ giá trị này mà thôi.
Cái nhật ký ngày hai này có vẻ dài quá, làm mình viết cả tiếng mới xong. Thành ra hôm nay dù mình nghỉ làm lúc 6 giờ chiều, xong lại vẫn lết ra thành 7h. Được cái cái ghế hôm nay đã được nêm thêm vài cái gối êm ái hơn nhiều nên đỡ đau tay hơn rồi... .
(HCM, Chào nhé ngày thứ 2, Giỗ Vua Hùng được ở nhà mà cứ như đi làm )
Xem thêm: |
Pages
-
hZWZmZdpl3KVlZSExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsmGVrUr98qKellJ--oJ_Tj6PNo5mMrs7PxrDF3N-wn8KdpcbWzNPUU3DZa55siJyl1JvYnqemiHCnbWVtb1qlm9CVcpPXoaWgfYeArlVx12ptnlqkkdTG0dSGn8Ogl2rcrJ6Uk52Gy5-pz6XfkdqvoMtan6hybqBXlaGnsJqqW23YampqhZ2kpp6nrMGcmoZrqp5tblKVlp2Vm4ad2Z5om1vFxtbS1sWamYhsz2yWca3j
- hZWZmZdpl3KVlZSExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJiUaoObydbWpNLZqJrYc9um2qWeroyxgVpz2W9qbVaplqqan9hSbJGdaXCtqG1snFWX0qOuyaqTmcaHn9SemZyIl2GabZuFneDh
-
More
hZWZmZdpl3KVlZSExaBkb-GkoGOYcFLJpMWoq4DHo5ifmatXc6xsm2pTcdGrrZenVW7VbW6eUp3Zppeky9TSg5_XnJeYaoOgydel0tHTlqPad9Wk01hr2XKab1qox6eVoKdbcJlzZJ-rpGqccliTo6aqx6WVzZRZn6tuZZyHl5KdmJmIn6Obcp6F0drSy6OU25rKVKGpaptyhm1wb5hoVm6xtg..