Tôi có một anh người yêu tên là “My Job” ❤️
Vô tình đọc được chia sẻ dễ thương từ Facebook Mai Thao Nguyen trên group Viết 100 từ - 100 Daily Words nên mình chia sẻ cho anh em trong cộng đồng xem và ngẫm nghĩ tí giữa mùa Covid-19 này!
Tôi gặp anh vào năm 22 tuổi khi bước chân ra khỏi trường đại học vào 12 năm trước.
Thật sự với mối tình đầu tôi không có nhiều sự lựa chọn. Độ tuổi cũng chưa có sự so sánh rằng anh A hay anh B phù hợp với mình? Chỉ biết một sinh viên quản trị mới ra trường thì có công việc liên quan đến kinh tế, quản lý khách hàng, tư vấn tài chính nghe cũng hay hay và ra trường vào lúc ấy không bị thất nghiệp là may mắn rồi.
Mối tình đầu - “Nhân viên tư vấn tài chính cá nhân”
Nơi tôi gặp anh khi ấy là một toà nhà cao nhất SG - SG Trade Center - ra vô toàn người nước ngoài, Cảm giác nhỏ bé khép nép mỗi lần bước vô thang máy chẳng khác gì cảm giác yêu thầm ai đó.
Ngày ấy để có thể kéo dài tình yêu với anh. Mỗi ngày tôi đều đặn gọi hàng chục/ trăm cuộc gọi từ trang vàng (yellow pages)/ các loại báo môi giới/ tiếp thị/ báo mua bán/ tất cả các trang web có số điện thoại tôi đều ghi chép lại cẩn thận (do không có smart phone xịn ?)
Thời gian đó cũng không có các gói thuê bao miễn phí 10p như bây giờ/ cũng không có wifi miễn phí hay 3g giá mền nên tôi phải đến sớm mỗi ngày để tranh thủ có dành được 1 chỗ ngồi với chiếc điện thoại bàn (vì nếu như dùng điện thoại cá nhân mà gọi chắc lương không đủ trả rồi).
Với những thời điểm phòng tôi đông người thì chuyện xếp hàng để được gọi điện thoại cho KH đối với mọi người là chuyện thường xuyên.
Trong những thời điểm vàng, phòng tôi như ong vỡ trận. Cảm giác bàn bạc công việc, trao đổi với KH nhộn nhịp đến mức làm bất cứ ai trong phòng cũng muốn lao lại giành cái điện thoại để gọi tiếp hoặc bước chân ra đường để kiếm khách hàng.
Thời gian đầu lúc yêu bao giờ cũng đẹp. Tôi may mắn chốt được hợp đồng với KH ngay trong tuần đầu tiên của cuộc gọi. Đúng kiểu cho ăn rồi bỏ đói ?Thời gian sau đó số lượng cuộc càng lúc càng nhiều mà hiệu quả thì không được bao nhiêu. Anh Teamlead của tôi cứ sợ chúng tôi nản thì họp hành động viên liên tục, ngày nào cũng hỏi han tôi hôm nay gọi bao nhiêu cuộc? có chốt được khách hàng không em? Hỏi riết mà tôi chưa ra hợp động ngại không dám đi ngang qua bàn Sếp. Ngại quá phải tìm mọi cách để có hợp đồng.
Rồi thì chúng tôi họp bàn lên kế hoạch roadshow. Mỗi tối máy photo của chúng tôi hoạt động liên tục với hàng trăm thư ngỏ được photo. Chi phí giấy A4 hoàn toàn tự túc. Để tiết kiệm chi phí thì phải tự photo sau đó mang ra các tiệm photo cắt ra thành các tờ A5 để được nhiều thư ngỏ hơn. Người thì phụ trách mua giấy/ người thì canh máy photo/ người thì mua bánh mì. Tuy là chúng tôi chỉ làm việc với hình thức cộng tác viên nhưng chưa bao giờ hỏi đến giờ làm việc. Các buổi tối cứ tranh thủ làm việc rôm rả như vậy đấy.
5h-5h30 sáng tôi mắt nhắm mắt mở đã cùng có mặt với mọi người tại các khu công nghiệp/ các khu chế xuất để tiếp thị bán hàng. Mỗi ngày phát đến tay hàng trăm KH những thông tin về sản phẩm vay bên công ty chúng tôi.
Tôi ấn tượng nhất là thời điểm đó. Khi báo mạng rất ít/ chỉ sử dụng báo giấy. Chúng tôi đã thức từ 1h-2h sáng dậy đi ăn đêm. Ngay cả cô chủ nhà trọ cũng thắc mắc không biết tôi làm nghề gì ?? Ai cũng nghĩ là chúng tôi là "dân chơi" ? nhưng thực ra tôi và các bạn đã hẹn nhau ngủ rất sớm 7h-8h tối, 1h-2h dậy ăn sáng rồi sau đó tập hợp tại các quầy báo khi chưa phân cho đại lý để gắn những tờ rơi của mình vào? Mỗi bạn gắn 1000 tờ/1 lần. Mỗi lần như thế: chi phí giấy A4/ chi phí trả cho quầy báo để được cho gắn là con số không nhỏ đối với lương chúng tôi tại thời điểm đó.
Thường kết thúc sẽ vào 4h-4h30 sáng. Lúc đó thể xác mệt mỏi, có khi mặt mũi tèm nhem vì mực in lẫn với mồ hôi. Lâu lâu còn đùa nhau cười vang cả một góc. Tay thì thôi rồi đen đúa, xước bởi các vết giấy bén. Nhưng tinh thần ai nấy đều vui vì Nhìn các tờ báo có đính kèm thư ngỏ của mình. Tụi tui chỉ cười và bảo với nhau: "tranh thủ về ngủ đi tụi mày? Sáng lại không có sức nghe KH gọi".
Tôi không nhớ rõ động lực gì khiến chúng tôi làm việc hăng say như vậy, phải chăng là:
- Cái bảng thành tích cứ update hàng ngày? Ai cũng muốn có tên mình trên đó.
- Các phần thưởng hấp dẫn chờ giành lấy?
- Cái chi phí phải bỏ ra rất lớn so với thu nhập của tôi lúc ấy/ làm ít quá thì không bù lỗ nổi?
- Hay cái cảm giác vui mỗi khi giải quyết được nhu cầu tài chính cho KH của mình?
Những ngày đó và đến hôm nay các anh em đồng đội làm cùng nhau vẫn dành cho nhau một cái gì đó rất thân thương.
Bởi vậy mới nói mối tình đầu vẫn là mối tình sâu đậm nhất.
Tôi nhớ rõ một người Sếp với câu nói dẫn dắt: “Bạn hãy coi mình là ông chủ doanh nghiệp trong chính công việc của mình”.
Bạn kinh doanh nhượng quyền trên chính thương hiệu mà họ mất rất nhiều tiền của và thời gian mới gây dựng được mà không phải trả phí. Bạn được họ cấp phát đủ các phương tiện: Văn phòng, máy tính, các phần mền, cho bạn 1/2/3...người bạn đồng nghiệp, một người đàn anh đầy kinh nghiệp mà bạn hay gọi là leader or Sếp, thuê người về huấn luyện đủ cho bạn các kỹ năng - trả lương cho người huấn luyện và trả lương cho cả bạn. thậm chí, họ còn phải tự trả chi phí để giải quyết các vấn đề do chưa có kinh nghiệm của bạn gây ra dẫn đến các tổn thất cho doanh nghiệp của họ.... wow... mỗi năm còn được họ cho bạn 1 hoặc vài chuyến du lịch để bạn cùng mọi người ăn chơi nhảy múa ?.... Nghe hấp dẫn quá.
Vậy nên tôi và bạn phải nhanh nhanh làm cho doanh nghiệp của chính mình lớn mạnh✊
Hôm nay, sau khi trải qua vài mối tình với anh “my Job” của tôi. Tôi cũng không còn phải khổ sở thức khuya dậy sớm để tiếp cận và gặp gỡ khách hàng như trước đây. Mọi người đều sử dụng smart phone và tôi cũng vậy. Tôi có thể nhanh chóng tìm kiếm và tiếp thị KH trên rất nhiều kênh: Zalo/ FB/ Google ... từ đó tôi được face to face gặp gỡ KH/ đối tác bên ngoài. Tôi cố gắng trang bị cho mình mọi kiến thức liên quan nhằm hỗ trợ tốt nhất đối với KH và đối tác của mình để chuyển thành kênh bán hàng chính khi các bạn hỏi tôi: “Chị tìm KH ở đâu thế?” Bằng câu trả lời: “chị được KH giới thiệu KH”.
Nhưng tôi nghiệm ra rằng đối với tình yêu ngoài việc yêu nhiều còn phải biết yêu đúng cách.?
Tôi luôn giữ thói quen cho riêng mình:
1. Ghi chép những thông tin KH bằng sổ tay khi trò chuyện với KH qua điện thoại:
Trên đó có “tên”của KH, điều tôi có thể dễ dàng nhìn thấy và nhắc “tên” của KH nhiều lần trong cuộc gọi. Tôi cũng ghi chú lại các thông tin đặc biệt khác để tôi đưa ra cho họ 1 giải pháp hoàn chỉnh nhất có thể.
Ngoài ra với sổ tay ghi chép. Sau 1 ngày làm việc tôi sẽ biết được hôm nay tôi đã làm được những gì.
Và trong suốt 12 năm làm nhân viên tư vấn tôi chưa bỏ đi bất cứ cuốn sổ tay nào của mình.
Cảm giác khi đọc lại nhưng note cũ/ những hình ticker viết vội lại cho tôi động lực làm việc tiếp.
2. Kết nối KH cũ và KH mới thông qua zalo/FB:
Bạn có thể thả ❤️ dòng trạng thái hay các câu chúc vào những dịp đặc biệt/ những câu hỏi thăm ...
Bạn thử tính nhẩm:
Nếu mỗi ngày bạn kết nối hiệu quả với 10 ng KH *20 ngày làm việc chính = 200 KH và đối tác/ 1 tháng = 2.400 KH và đối tác/1 năm.
Trên thực tế thì đây là chỉ tiêu tôi tự giao cho mình hàng ngày. Có ngày chăm hơn thì nhiều hơn xíu/ có ngày lười thì ít hơn xíu. Nhưng nhờ việc ghi chép lại công việc. Tôi có thể hoàn thành tốt yêu cầu do tôi đặt ra.
3. Tận dụng tối đa các cơ hội có thể gặp trực tiếp KH/ đối tác:
Mỗi một con người khi gặp gỡ trực tiếp thường mang lại những cảm xúc gần gũi sau lần gặp đầu tiên. Có thể là những người bạn/ người anh chị/ thầy ngoài cuộc sống. Do đó, khi có cơ hội gặp gỡ tôi luôn tận dụng thời gian của mình và coi đây là điểm quan trọng chính trong chốt deal.
Trước buổi gặp tôi thường đảo qua các thông tin tôi có thể tìm hiểu: Zalo/FB hoặc từ chính các anh/chị KH hay các bạn đối tác giới thiệu để nhanh chóng phá vỡ tảng băng trong giao tiếp. Việc chuẩn bị trang phục/ kiến thức phù hợp và đi đúng giờ cũng là vấn đề tôi cần lưu ý.
4. Giao tiếp và giao tiếp giữa đồng nghiệp/ cấp trên/ cấp dưới/ giữa các phòng ban.
Cho đi nụ cười chia sẻ và giải toả áp lực hàng ngày. Nhưng yêu nhiều và đúng cách đâu phải lúc nào cũng được đáp lại ?
Tôi vẫn nhiều lúc bị anh KH cho leo cây/ hay hoang mang hôm nay không biết anh vui hay buồn mà không liên hệ lại tôi. Lúc thì gần chốt xong deal rồi lại bỏ tôi theo em khác “ngon” hơn...bla..bla...
Có hôm anh còn gọi mắng tôi xối xả, nhưng tôi tuyệt nhiên hiếm khi cãi lại, cứ: “dạ dạ/ vâng vâng “ khi anh nghĩ lại, lại nhắn tin làm lành với tôi. Hỏi tôi: “hợp đồng của anh vay thêm có được không em?”?
Nhiều khi vì anh người yêu mà tôi stress quá. Thế là lại alo đám đồng nghiệp cùng nhau làm vài ly ? nói đủ mọi chuyện trên đời. Có khi khùng lên rủ nhau nghỉ cả đám. Nhưng mai đi làm lại có mặt rất đầy đủ ?
Tính tôi chung tình nên đã yêu “My Job” rồi thì yêu mãnh liệt chứ chưa nghĩ đến từ bỏ.
Vì dù gì tình yêu này cũng mang lại cho tôi nhiều thứ trong đó có những mối quan hệ với KH/đối tác, những bài học kinh nghiệm về cuộc sống và nhất là mức thu nhập không giới hạn để tôi cải thiện cuộc sống của tôi và gia đình tôi.
Để giữ gìn và duy trì tình yêu của mình: Ngày mai tôi lại cố gắng và nỗ lực hoàn thành tốt công việc.
Mong ngày nào anh cũng vui cười với tôi.
I’m a saler.
I’m a banker